insert itself into private enterprise, the rescue of Fannie Mae and Fr translation - insert itself into private enterprise, the rescue of Fannie Mae and Fr Vietnamese how to say

insert itself into private enterpri

insert itself into private enterprise, the rescue of Fannie Mae and Freddie Mac in September laid that uncertainty to rest. The two private mortgage companies, which historically enjoyed a slight edge in the marketplace by virtue of their congressional charters, held or guaranteed about half of the country’s mortgages. With the rush of defaults of subprime mortgages, Fannie and Freddie suffered the same losses as other mortgage companies, only worse. The U.S. Department of the Treasury, unwilling to abide the turmoil that the failure of Fannie and Freddie would entail, seized control of them on September 7, replaced their CEOs, and promised each up to $100 billion in capital if necessary to balance their books.
The month’s upheavals were not over. With Bear Stearns disposed of, the markets bid down share prices of Lehman Brothers and Merrill Lynch, two other investment banks with exposure to mortgage-backed securities. Neither could withstand the heat. Under pressure from the Treasury, Merrill Lynch, whose “bullish on America” slogan had made it the popular embodiment of Wall Street, agreed on September 14 to sell itself to Bank of America for $50 billion, half of its market value within the past year. Lehman Brothers, however, could not find a buyer, and the government refused a Bear Stearns-style subsidy. Lehman declared bankruptcy the day after Merrill’s sale.
Next on the markets’ hit list was American International Group (AIG), the country’s biggest insurer, which faced huge losses on credit default swaps. With AIG unable to secure credit through normal channels, the Fed provided an $85 billion loan on September 16. When that amount proved insufficient, the Treasury came through with $38 billion more. In return, the U.S. government received a 79.9% equity interest in AIG.
Five days later saw the end for the big independent investment banks. Goldman Sachs and Morgan Stanley were the only two left standing, and their big investors, worried that they might be the markets’ next targets, began moving their billions to safer havens. Rather than proclaim their innocence all the way to bankruptcy court, the two investment banks chose to transform themselves into ordinary bank holding companies. That put them under the respected regulatory umbrella of the Fed and gave them access to the Fed’s various kinds of credit for the institutions that it regulates.
On September 25, climaxing a frenetic month, federal regulators seized the country’s largest savings and loan, Seattle-based Washington Mutual (WaMu), and brokered its sale to JPMorgan Chase for $1.9 billion. JPMorgan also agreed to absorb at least $31 billion in WaMu’s losses. Finally, in October, the Fed gave regulatory approval to the purchase of Wachovia Corp., a giant North Carolina-based bank that was crippled by the subprime-mortgage fiasco, by California-based Wells Fargo. Other banks also foundered, including some of the largest. In November the Treasury shored up Citigroup by guaranteeing $250 billion of its risky assets and pumping $20 billion directly into the bank.
There were competing theories on how so many pillars of finance in the U.S. crumbled so quickly. One held the issuers of subprime mortgages ultimately responsible for the debacle. According to this view, when mortgage-backed securities were flying high, mortgage companies were eager to lend to anyone, regardless of the borrower’s financial condition. The firms that profited from this—from small mortgage companies to giant investment banks—deluded themselves that this could go on forever. Joseph E. Stiglitz of Columbia University, New York City, the chairman of the Council of Economic Advisers during former president Bill Clinton’s administration, summed up the situation this way: “There was a party going on, and no one wanted to be a party pooper.”
Some claimed that deregulation played a major role. In the late 1990s, Congress demolished the barriers between commercial and investment banking, a change that encouraged risky investments with borrowed money. Deregulation also ruled out most federal oversight of “derivatives”—credit default swaps and other financial instruments that derive their value from underlying securities. Congress also rejected proposals to curb “predatory loans” to home buyers at unfavourable terms to the borrowers.
Deregulators scoffed at the notion that more federal regulation would have alleviated the crisis. Phil Gramm, the former senator who championed much of the deregulatory legislation, blamed “predatory borrowers” who shopped for a mortgage when they were in no position to buy a house. Gramm and other opponents of regulation traced the troubles to the 1977 Community Reinvestment Act, an antiredlining law that directed Fannie Mae and Freddie Mac to make sure that the mortgages that they bought included some from poor neighbourhoods. That, Gramm and his allies argued, was a license for mortgage companies to lend to unqualified borrowers.
As alarming as the blizzard of buyouts, bailouts, and collapses might have been, it was not the most ominous consequence of the financial crisis. That occurred in the credit markets, where hundreds of billions of dollars a day are lent for periods as short as overnight by those who have the capital to those who need it. The banks that did much of the lending concluded from the chaos taking place in September that no borrower could be trusted. As a result, lending all but froze. Without loans, businesses could not grow. Without loans, some businesses could not even pay for day-to-day operations.
0/5000
From: -
To: -
Results (Vietnamese) 1: [Copy]
Copied!
insert itself into private enterprise, the rescue of Fannie Mae and Freddie Mac in September laid that uncertainty to rest. The two private mortgage companies, which historically enjoyed a slight edge in the marketplace by virtue of their congressional charters, held or guaranteed about half of the country’s mortgages. With the rush of defaults of subprime mortgages, Fannie and Freddie suffered the same losses as other mortgage companies, only worse. The U.S. Department of the Treasury, unwilling to abide the turmoil that the failure of Fannie and Freddie would entail, seized control of them on September 7, replaced their CEOs, and promised each up to $100 billion in capital if necessary to balance their books.
The month’s upheavals were not over. With Bear Stearns disposed of, the markets bid down share prices of Lehman Brothers and Merrill Lynch, two other investment banks with exposure to mortgage-backed securities. Neither could withstand the heat. Under pressure from the Treasury, Merrill Lynch, whose “bullish on America” slogan had made it the popular embodiment of Wall Street, agreed on September 14 to sell itself to Bank of America for $50 billion, half of its market value within the past year. Lehman Brothers, however, could not find a buyer, and the government refused a Bear Stearns-style subsidy. Lehman declared bankruptcy the day after Merrill’s sale.
Next on the markets’ hit list was American International Group (AIG), the country’s biggest insurer, which faced huge losses on credit default swaps. With AIG unable to secure credit through normal channels, the Fed provided an $85 billion loan on September 16. When that amount proved insufficient, the Treasury came through with $38 billion more. In return, the U.S. government received a 79.9% equity interest in AIG.
Five days later saw the end for the big independent investment banks. Goldman Sachs and Morgan Stanley were the only two left standing, and their big investors, worried that they might be the markets’ next targets, began moving their billions to safer havens. Rather than proclaim their innocence all the way to bankruptcy court, the two investment banks chose to transform themselves into ordinary bank holding companies. That put them under the respected regulatory umbrella of the Fed and gave them access to the Fed’s various kinds of credit for the institutions that it regulates.
On September 25, climaxing a frenetic month, federal regulators seized the country’s largest savings and loan, Seattle-based Washington Mutual (WaMu), and brokered its sale to JPMorgan Chase for $1.9 billion. JPMorgan also agreed to absorb at least $31 billion in WaMu’s losses. Finally, in October, the Fed gave regulatory approval to the purchase of Wachovia Corp., a giant North Carolina-based bank that was crippled by the subprime-mortgage fiasco, by California-based Wells Fargo. Other banks also foundered, including some of the largest. In November the Treasury shored up Citigroup by guaranteeing $250 billion of its risky assets and pumping $20 billion directly into the bank.
There were competing theories on how so many pillars of finance in the U.S. crumbled so quickly. One held the issuers of subprime mortgages ultimately responsible for the debacle. According to this view, when mortgage-backed securities were flying high, mortgage companies were eager to lend to anyone, regardless of the borrower’s financial condition. The firms that profited from this—from small mortgage companies to giant investment banks—deluded themselves that this could go on forever. Joseph E. Stiglitz of Columbia University, New York City, the chairman of the Council of Economic Advisers during former president Bill Clinton’s administration, summed up the situation this way: “There was a party going on, and no one wanted to be a party pooper.”
Some claimed that deregulation played a major role. In the late 1990s, Congress demolished the barriers between commercial and investment banking, a change that encouraged risky investments with borrowed money. Deregulation also ruled out most federal oversight of “derivatives”—credit default swaps and other financial instruments that derive their value from underlying securities. Congress also rejected proposals to curb “predatory loans” to home buyers at unfavourable terms to the borrowers.
Deregulators scoffed at the notion that more federal regulation would have alleviated the crisis. Phil Gramm, the former senator who championed much of the deregulatory legislation, blamed “predatory borrowers” who shopped for a mortgage when they were in no position to buy a house. Gramm and other opponents of regulation traced the troubles to the 1977 Community Reinvestment Act, an antiredlining law that directed Fannie Mae and Freddie Mac to make sure that the mortgages that they bought included some from poor neighbourhoods. That, Gramm and his allies argued, was a license for mortgage companies to lend to unqualified borrowers.
As alarming as the blizzard of buyouts, bailouts, and collapses might have been, it was not the most ominous consequence of the financial crisis. That occurred in the credit markets, where hundreds of billions of dollars a day are lent for periods as short as overnight by those who have the capital to those who need it. The banks that did much of the lending concluded from the chaos taking place in September that no borrower could be trusted. As a result, lending all but froze. Without loans, businesses could not grow. Without loans, some businesses could not even pay for day-to-day operations.
Being translated, please wait..
Results (Vietnamese) 2:[Copy]
Copied!
chèn chính nó vào doanh nghiệp tư nhân, giải cứu Fannie Mae và Freddie Mac vào tháng đặt mà không chắc chắn để nghỉ ngơi. Hai công ty thế chấp tư nhân, mà lịch sử đã có được một cạnh nhẹ trên thị trường bởi đức hạnh của Điều lệ quốc hội của họ, tổ chức hoặc bảo đảm khoảng một nửa các khoản thế chấp của đất nước. Với cơn sốt vỡ nợ của các khoản thế chấp dưới chuẩn, Fannie và Freddie chịu những tổn thất tương tự như các công ty thế chấp khác, chỉ tồi tệ hơn. Bộ Tài chính Mỹ, không muốn tuân thủ các xáo trộn trước sự thất bại của Fannie và Freddie sẽ dẫn đến, nắm quyền kiểm soát của họ vào ngày 07 tháng 9, thay thế CEO của họ, và hứa với nhau lên đến 100 tỷ USD vốn nếu cần thiết để cân bằng sổ sách của họ.
biến động của tháng không hơn. Với Bear Stearns xử lý, thị trường đấu thầu xuống giá cổ phiếu của Lehman Brothers và Merrill Lynch, hai ngân hàng đầu tư khác với tiếp xúc với chứng khoán thế chấp. Không thể chịu được nhiệt. Dưới áp lực của Kho bạc, Merrill Lynch, mà "tăng giá vào Mỹ" khẩu hiệu đã biến nó thành hiện thân nổi tiếng của Wall Street, đã đồng ý vào ngày 14 để bán mình cho Bank of America cho 50 tỷ USD, một nửa giá trị thị trường của mình trong vòng một năm qua . Lehman Brothers, tuy nhiên, không thể tìm được người mua, và chính phủ từ chối a Bear Stearns trợ cấp theo phong cách. Lehman tuyên bố phá sản vào ngày hôm sau bán hàng của Merrill.
Tiếp theo trong danh sách hit của thị trường là American International Group (AIG), công ty bảo hiểm lớn nhất nước này, trong đó phải đối mặt với tổn thất rất lớn về giao dịch hoán đổi tín dụng mặc định. Với AIG không thể đảm bảo tín dụng thông qua các kênh thông thường, Fed cung cấp một khoản vay $ 85000000000 vào ngày 16. Khi số tiền đó đã chứng minh không đầy đủ, Kho bạc đã qua với $ 38000000000 hơn. Đổi lại, chính phủ Mỹ đã nhận được lợi tức cổ phần 79,9% trong AIG.
Năm ngày sau đó chứng kiến sự kết thúc cho các ngân hàng đầu tư độc lập lớn. Goldman Sachs và Morgan Stanley là người duy nhất đứng hai bên trái, và các nhà đầu tư lớn của họ, lo lắng rằng họ có thể là mục tiêu tiếp theo của thị trường, bắt đầu di chuyển họ hàng tỷ để nơi trú ẩn an toàn hơn. Thay vì tuyên bố mình vô tội tất cả các cách để tòa án phá sản, hai ngân hàng đầu tư đã chọn để chuyển đổi thành công ty ngân hàng giữ bình thường. Điều đó đặt chúng dưới sự quản lý có uy tín của Fed và cho họ tiếp cận với các loại khác nhau của Fed về tín dụng đối với các tổ chức mà nó điều chỉnh.
Ngày 25 Tháng 9, và cao điểm một tháng điên cuồng, điều tiết liên bang thu giữ tiền tiết kiệm lớn nhất của đất nước và cho vay, Seattle dựa Washington Mutual (WaMu), và môi giới bán cho JPMorgan Chase với giá 1,9 tỷ USD. JPMorgan cũng đồng ý để hấp thu 31 tỷ USD trong ít nhất là thiệt hại của WaMu. Cuối cùng, vào tháng Mười, Fed đã chấp thuận điều chỉnh để mua Wachovia Corp., một ngân hàng khổng lồ Bắc Carolina dựa trên đã làm tê liệt bởi sự thất bại dưới chuẩn thế chấp, bởi trụ sở tại California Wells Fargo. Các ngân hàng khác cũng chìm, bao gồm cả một số nước lớn. Vào tháng Kho bạc được chống đỡ bằng cách đảm bảo Citigroup $ 250.000.000.000 tài sản rủi ro và bơm $ 20000000000 trực tiếp vào ngân hàng.
Có những lý thuyết cạnh tranh trên như thế nào để nhiều trụ cột tài chính ở Mỹ sụp đổ một cách nhanh chóng. Một tổ chức phát hành sản thế chấp cuối cùng chịu trách nhiệm cho sự thất bại. Theo quan điểm này, khi chứng khoán thế chấp đã được bay cao, các công ty thế chấp đã háo hức để cho vay đối với bất cứ ai, bất kể tình trạng tài chính của khách hàng vay. Các công ty có lợi từ điều này, từ các công ty thế chấp nhỏ để đầu tư khổng lồ ngân hàng-lừa dối bản thân rằng điều này có thể đi mãi mãi. Joseph E. Stiglitz của Đại học Columbia, thành phố New York, Chủ tịch Hội đồng cố vấn kinh tế trong chính quyền của cựu Tổng thống Bill Clinton, tổng kết tình hình theo cách này: "Có một bữa tiệc diễn ra, và không ai muốn trở thành một bên pooper. "
Một số tuyên bố rằng bãi bỏ quy định đóng một vai trò quan trọng. Trong cuối những năm 1990, Quốc hội đã phá bỏ các rào cản giữa các ngân hàng thương mại và đầu tư, một sự thay đổi đó khuyến khích đầu tư rủi ro với tiền vay mượn. Bãi bỏ quy định cũng bác bỏ hầu hết các giám sát liên bang của "phái sinh" -credit hoán đổi rủi ro và các công cụ tài chính khác mà lấy được giá trị của họ từ các chứng khoán cơ bản. Quốc hội cũng đã bác bỏ đề xuất để hạn chế "cho vay cắt cổ" cho người mua nhà tại điều khoản bất lợi cho khách hàng vay.
Deregulators chế giễu ý niệm rằng quy định của liên bang hơn sẽ có thể xoa dịu cuộc khủng hoảng. Phil Gramm, Thượng nghị sĩ cựu người đấu tranh nhiều của pháp luật deregulatory, đổ lỗi cho "vay cắt cổ" người đi mua sắm cho một thế chấp khi họ không có vị trí để mua một ngôi nhà. Gramm và các đối thủ khác của quy định bắt nguồn từ những rắc rối với cộng đồng đầu tư trở lại Đạo luật năm 1977, một luật antiredlining rằng đạo Fannie Mae và Freddie Mac để đảm bảo rằng các khoản thế chấp mà họ mua bao gồm một số từ các khu phố nghèo. Đó, Gramm và các đồng minh của ông lập luận, là một giấy phép cho các công ty thế chấp để cho vay đối với khách hàng vay không đủ tiêu chuẩn.
Như đáng báo động là dồn dập những vụ mua lại, cứu trợ, và sụp đổ có thể có được, nó không phải là hậu quả đáng ngại nhất của cuộc khủng hoảng tài chính. Điều đó xảy ra ở các thị trường tín dụng, nơi hàng trăm tỷ đô la một ngày được cho vay trong thời gian ngắn như qua đêm bởi những người có vốn cho những người cần nó. Các ngân hàng đã đóng góp nhiều cho vay được ký kết từ sự hỗn loạn diễn ra vào tháng Chín rằng có vay có thể được tin cậy. Kết quả là, cho vay tất cả, nhưng đóng băng. Nếu không có các khoản vay, các doanh nghiệp không thể phát triển. Nếu không có các khoản vay, một số doanh nghiệp thậm chí không thể trả tiền cho các hoạt động ngày-to-ngày.
Being translated, please wait..
 
Other languages
The translation tool support: Afrikaans, Albanian, Amharic, Arabic, Armenian, Azerbaijani, Basque, Belarusian, Bengali, Bosnian, Bulgarian, Catalan, Cebuano, Chichewa, Chinese, Chinese Traditional, Corsican, Croatian, Czech, Danish, Detect language, Dutch, English, Esperanto, Estonian, Filipino, Finnish, French, Frisian, Galician, Georgian, German, Greek, Gujarati, Haitian Creole, Hausa, Hawaiian, Hebrew, Hindi, Hmong, Hungarian, Icelandic, Igbo, Indonesian, Irish, Italian, Japanese, Javanese, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Korean, Kurdish (Kurmanji), Kyrgyz, Lao, Latin, Latvian, Lithuanian, Luxembourgish, Macedonian, Malagasy, Malay, Malayalam, Maltese, Maori, Marathi, Mongolian, Myanmar (Burmese), Nepali, Norwegian, Odia (Oriya), Pashto, Persian, Polish, Portuguese, Punjabi, Romanian, Russian, Samoan, Scots Gaelic, Serbian, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenian, Somali, Spanish, Sundanese, Swahili, Swedish, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thai, Turkish, Turkmen, Ukrainian, Urdu, Uyghur, Uzbek, Vietnamese, Welsh, Xhosa, Yiddish, Yoruba, Zulu, Language translation.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: