The Formation of a National Government

The Formation of a National Governm

The Formation of a National Government

"Every man, and every body of men on earth, possess the right of self-government."

-Thomas Jefferson, 1790

The successful Revolution against England gave the American people an independent place in the family of nations. It gave them a changed social order in which heredity and privilege counted for little and human equality 'or much. It gave them a thousand memories of mutual hope and struggle. But most of all, it gave them the challenge to prove they possessed a genuine ability to hold their new place, to prove their capacity for self-government.

The success of the Revolution had furnished Americans with the opportunity to give legal form and expression to their political ideals as expressed in the Declaration of Independence and to remedy some of their grievances through state constitutions. As James Madison, fourth President of the United States, wrote, "Nothing has excited more admiration than the manner in which free governments have been established in America; for it was the first instance ... that free inhabitants have been seen deliberating on a form of government, and selecting such of their citizens as possessed their confidence to determine upon and give effect to it."

Today, Americans are so accustomed to living under written constitutions that they take them for granted. Yet the written constitution was developed in America and is among the earliest in history. "In all free states, the constitution is final," wrote John Adams, second President of the United States. Americans everywhere demanded "a standing law to live by." As early as May 10, 1776, Congress passed a resolution advising the colonies to form new governments "such as shall best conduce to the happiness and safety of their constituents." Some of them had already done so and, within a year after the Declaration of Independence, every state but three had drawn up a new constitution.

Writing these documents provided a splendid opportunity for the democratic elements to remedy their grievances and to realize their ambitions for sound government. And most of the resulting constitutions showed the impact of democratic ideas, though none made any drastic break with the past, built as they were by Americans on the solid foundation of colonial experience, English practice, and French political philosophy. Indeed, it was actually in the drafting of these state constitutions that the revolution was accomplished. Naturally, the first object of the framers was to secure those "unalienable rights," the violation of 'which had caused them to repudiate their connection with England. Consequently, each constitution began with a declaration or bill of rights, and Virginia's, which served as a model for all the others, included a declaration of principles such as popular sovereignty, rotation in office, freedom of elections, and an enumeration of the fundamental liberties -moderate bail and humane punishments, a militia instead of a standing army, speedy trials by the law of the land, trial by jury, freedom of the press, of conscience, of the right of a majority to reform or, alter the government, and prohibition of general warrants. Other states considerably enlarged this list to include freedom of speech, of assemblage, of petition, of bearing arms, the right to a writ of habeas corpus, inviolability of domicile, and equal operation of the laws. In addition, all the state constitutions paid allegiance to the theory of executive, legislative, and judiciary branches, each one to be checked and balanced by the others.

While the thirteen original colonies were being transformed into states and adjusting themselves to the conditions of independence, new commonwealths were developing in the vast expanse of land stretching west from the seaboard settlements. Lured by the finest hunting and the richest land yet found in the country, pioneers poured west of the Appalachian Mountains. By 1775, the far-flung outposts scattered along the waterways had tens of thousands of settlers. Separated by mountain ranges and hundreds of miles from the centers of political authority in the east, the inhabitants established their own governments, and the communities throve lustily. Settlers from all the tidewater states pressed through into the fertile river valleys, the hardwood forests, and over the rolling prairies. By 1790, the population of the trans-Appalachian region numbered well over 120,000.

With the end of the Revolution, the United States had inherited the old unsolved western question - the problem of "empire" - with its complications of land, fur trade, Indians, settlement, and government of dependencies. Before the war, several colonies had had extensive and often overlapping claims to land beyond the Appalachians. The prospect of these states acquiring this rich territorial prize seemed quite unfair to those without claims in the west. Maryland, the spokesman of the latter group, introduced a resolution that the western lands be considered common property to be parceled out by Congress into free and independent governments. This idea was not received enthusiastically. Nonetheless, in 1780, New York led the way by ceding her claims to the United States. She was soon followed by the other colonies and, by the end of the war, it was apparent that Congress would come into possession of all the lands north of the Ohio River and probably of all west of the Allegheny Mountains. This common possession of millions of acres was the most tangible evidence of nationality and unity that existed during these troubled years and gave a certain substance to the idea of national sovereignty. Yet it was at the same time a problem which pressed for solution.

This solution was achieved under the Articles of Confederation, a formal agreement which had loosely unified the colonies since 1781. Under the Articles, a system of limited self-government was applied to the new western lands and satisfactorily bridged the gap between wilderness and statehood. This system, set forth in the Northwest Ordinance of 1787, has since been applied to all of the continental possessions and most of the insular possessions of the United States. The Ordinance of 1787 provided for the organization of the Northwest Territory initially as a single district, ruled by a governor and judges appointed by Congress. When this territory should contain five thousand male inhabitants of voting age, it was to be entitled to a legislature of two chambers, itself electing the lower house. In addition, it could at that time send a nonvoting delegate to Congress. No more than five nor less than three states were to be formed out of this territory, and whenever any one of them had sixty thousand free inhabitants, it was to be admitted to the Union "on an equal footing with the original states in all respects." Six "articles of compact between the original states and the people and states in the said territory" guaranteed civil rights and liberties, encouraged education, and guaranteed that "there shall be neither slavery nor involuntary servitude in the said territory."

Thus a new colonial policy based upon the principle of equality was inaugurated. The new policy repudiated the time-honored doctrine that colonies existed for the benefit of the mother country and were politically subordinate and socially inferior. This concept was replaced by the principle that colonies were but the extension of the nation and were entitled, not as a privilege but as a right, to all the benefits of equality. The enlightened provisions of the Ordinance laid the permanent foundations for the American territorial system and colonial policy, and enabled the United States to expand westward to the Pacific Ocean and to develop from thirteen to forty-eight states, with relatively little difficulty.

Unfortunately, however, in the solution of other problems the Articles of Confederation proved disappointing. Their notable shortcoming was their failure to provide a real national government for the thirteen states which had been tending strongly towards unification since their delegates first met in 1774 to protect their liberties against encroaching British power. Pressures arising from the struggle with England had done much to change their attitude of twenty years before when colonial assemblies had rejected the Albany Plan of Union. Then they bad refused to surrender even the smallest part of their autonomy to any other body, even one they themselves had elected. But, in the course of the Revolution, mutual aid proved efficacious, and the fear of relinquishing individual authority in some spheres had, to a large degree, lessened.

The Articles went into effect in 1781. Though they constituted an advance over the loose arrangement provided by the Continental Congress system, the governmental framework they established bad many weaknesses. There was quarreling over boundary lines. The courts handed down decisions which conflicted with one another. The legislatures of Massachusetts, New York, and Pennsylvania passed tariff laws which injured their smaller neighbors. Restrictions upon commerce between states created bitter feeling. New Jersey men, for example, could not cross the Hudson River to sell vegetables in New York markets without paying heavy entrance and clearance fees.

The national government should have bad the power to lay whatever tariffs were necessary and to regulate commerce -but it did not. It should have bad the authority to levy taxes for national purposes-but again it did not. It should have had sole control of international relations, but a number of states had begun their own negotiations with foreign nations. Nine states had organized their own armies, and several had little navies of their own. There was a curious hodepodge of coins minted by a dozen foreign nations and a bewildering variety of state and national paper bills, all fast depreciating in value.

Economic d
0/5000
From: -
To: -
Results (Vietnamese) 1: [Copy]
Copied!
Hình thành một chính phủ quốc gia"Mỗi con người, và mỗi cơ thể của người đàn ông trên trái đất, có quyền tự quản."-Thomas Jefferson, 1790Cuộc cách mạng thành công chống lại anh đã cho người dân Mỹ một vị trí độc lập trong gia đình của quốc gia. Nó đã cho họ một trật tự xã hội thay đổi trong đó yếu tố di truyền và đặc quyền tri cho ít và con người bình đẳng ' hoặc nhiều. Nó đã cho họ một ngàn những kỷ niệm của lẫn nhau hy vọng và cuộc đấu tranh. Nhưng hầu hết tất cả, nó đã cho chúng những thách thức để chứng minh họ sở hữu một khả năng chính hãng để giữ vị trí mới của mình, để chứng minh năng lực của mình cho chính phủ tự quản.Sự thành công của cuộc cách mạng có trang bị người Mỹ cơ hội để cho hình thức pháp lý và biểu hiện của lý tưởng chính trị như thể hiện trong tuyên ngôn độc lập và để khắc phục một số than phiền của họ thông qua Hiến pháp nhà nước. Như James Madison, tổng thống thứ tư của Hoa Kỳ, đã viết, "không có gì đã vui mừng các ngưỡng mộ hơn so với cách mà chính phủ miễn phí đã được thành lập tại Mỹ; đây là trường hợp đầu tiên... rằng người dân miễn phí đã được thấy deliberating trên một hình thức của chính phủ, và lựa chọn như vậy của công dân của họ như sở hữu của sự tự tin để xác định khi và có hiệu lực cho nó."Hôm nay, người Mỹ đang rất quen với cuộc sống dưới văn hiến pháp mà họ đưa họ cho được cấp. Tuy nhiên, hiến pháp văn đã được phát triển tại Mỹ và là một trong những đầu tiên trong lịch sử. "Trong tất cả các tiểu bang miễn phí, hiến pháp là cuối cùng," đã viết John Adams, tổng thống thứ hai của Hoa Kỳ. Người Mỹ ở khắp mọi nơi yêu cầu "một đạo luật đứng để sinh sống bằng." Sớm nhất là tháng 10 năm 1776, Quốc hội thông qua một nghị quyết tư vấn cho các thuộc địa cho các hình thức chính phủ mới "chẳng hạn như sẽ tốt nhất đưa đến cho hạnh phúc và an toàn của cử tri của họ." Một số người trong số họ đã thực hiện như vậy, và trong vòng một năm sau khi tuyên bố độc lập, mỗi tiểu bang nhưng ba đã soạn thảo một hiến pháp mới.Viết các tài liệu này cung cấp một cơ hội tuyệt vời cho các yếu tố dân chủ để giải quyết than phiền của họ và để nhận ra tham vọng của họ cho âm thanh chính phủ. Và hầu hết các hiến pháp kết quả cho thấy tác động của dân chủ ý tưởng, mặc dù không thực hiện bất kỳ break quyết liệt với quá khứ, được xây dựng như họ đã người Mỹ trên nền tảng vững chắc của thuộc địa kinh nghiệm, thực hành tiếng Anh và Pháp triết học chính trị. Thật vậy, nó đã thực sự trong việc soạn thảo các hiến pháp tiểu bang rằng cuộc cách mạng đã được thực hiện. Đương nhiên, mục tiêu đầu tiên của các soạn thảo hiến pháp là để bảo đảm các "unalienable quyền," vi phạm của ' mà đã gây ra cho họ để không nhận các kết nối của họ với anh. Do đó, mỗi hiến pháp bắt đầu với một tuyên bố hoặc ngôn nhân quyền, và Virginia của, mà phục vụ như là một mô hình cho tất cả những người khác, bao gồm một tuyên bố của các nguyên tắc như phổ biến chủ quyền, xoay trong văn phòng, tự do của cuộc bầu cử, và một điều tra của tự do cơ bản-trung bình cứu và hình phạt nhân đạo, dân quân thay vì một đội quân thường trực, các thử nghiệm nhanh chóng của pháp luật của đất, phiên tòa do ban giám khảo, tự do báo chí, lương tâm, quyền của một phần lớn để cải cách, hoặc thay đổi chính phủ, và cấm tổng bảo đảm. Các tiểu bang khác đáng kể mở rộng danh sách này để bao gồm tự do ngôn luận, của tập hợp, kiến nghị, mang vũ khí, quyền một lệnh giam, bất khả xâm phạm của nơi cư trú, và các hoạt động bình đẳng của pháp luật. Ngoài ra, tất cả các hiến pháp nhà nước trả tiền trung thành với lý thuyết về chi nhánh hành pháp, lập pháp và tư pháp, mỗi một để được kiểm tra và cân bằng bởi những người khác.Trong khi mười ba thuộc địa bản gốc đã được chuyển đổi thành các tiểu bang và điều chỉnh bản thân với các điều kiện của độc lập, mới thịnh đã phát triển trong rộng lớn của đất Tây kéo dài từ các khu định cư dọc. Thu hút bởi săn bắn tốt nhất và giàu nhất đất chưa tìm thấy trong cả nước, người tiên phong đổ về phía tây của dãy núi Appalachian. Bởi năm 1775, các tiền đồn xa rải rác dọc theo các tuyến đường thủy có hàng chục ngàn người định cư. Tách ra bởi dãy núi và hàng trăm dặm từ Trung tâm của các cơ quan chính trị ở phía đông, người dân thành lập chính phủ của riêng của họ, và các cộng đồng throve lustily. Những người định cư từ tất cả các tiểu bang tidewater ép thông qua vào các thung lũng màu mỡ sông, rừng cây phong, và trên các đồng cỏ cán. Năm 1790, dân số của vùng trans Appalachian đánh số tốt hơn 120.000.Với sự kết thúc của cuộc cách mạng, Hoa Kỳ đã thừa kế câu hỏi phía tây chưa giải được cũ - vấn đề của "Đế quốc" - với các biến chứng của đất, lông, người Ấn Độ, giải quyết, và chính phủ của phụ thuộc. Trước chiến tranh, nhiều thuộc địa đã có rộng lớn và thường chồng chéo tuyên bố hạ cánh vượt ra ngoài các Appalachians. Khách hàng tiềm năng của các nước này có được giải thưởng lãnh thổ phong phú này có vẻ khá công bằng cho những người không có yêu cầu bồi thường ở phía tây. Maryland, phát ngôn viên của nhóm thứ hai, giới thiệu một độ phân giải các vùng đất phía Tây được xem xét các tài sản phổ biến để được parceled bởi Quốc hội vào chính phủ tự do và độc lập. Ý tưởng này đã không nhận được nhiệt tình. Tuy nhiên, vào năm 1780, New York đã dẫn đường bởi nhượng của cô tuyên bố Hoa Kỳ. Cô nhanh chóng được tiếp nối bởi các thuộc địa khác và, vào cuối chiến tranh, nó đã rõ ràng rằng Quốc hội sẽ trở thành sở hữu của tất cả các vùng đất về phía bắc của sông Ohio và có lẽ hết về phía tây của dãy núi Allegheny. Này sở hữu chung của hàng triệu mẫu Anh là đặt hữu hình bằng chứng về quốc tịch và thống nhất mà tồn tại trong những năm khó khăn và đã cung cấp một chất nhất định cho ý tưởng của chủ quyền quốc gia. Được, nó đã là cùng một lúc một vấn đề mà ép cho giải pháp.Giải pháp này đã được thực hiện theo điều khoản hợp bang, một thỏa thuận chính thức mà lỏng lẻo thống nhất các thuộc địa từ năm 1781. Theo các bài viết, một hệ thống hạn chế chính phủ tự quản được áp dụng cho các vùng đất tây mới và đáp ứng yêu cầu cầu nối khoảng cách giữa nơi hoang dã và trở thành tiểu bang. Hệ thống này, quy định trong pháp lệnh về phía tây bắc của năm 1787, kể từ khi được áp dụng cho tất cả các vùng đất thuộc lục địa và hầu hết các vùng đất thuộc quốc hải của Hoa Kỳ. Pháp lệnh 1787 cung cấp cho tổ chức của lãnh thổ Tây Bắc ban đầu là một huyện duy nhất, cai trị bởi một thống đốc và các thẩm phán được chỉ định bởi Quốc hội. Khi lãnh thổ này nên chứa 5.000 tỷ người dân bỏ phiếu tuổi, nó đã được hưởng một cơ quan lập pháp của hai viện, đài tự bầu hạ viện. Ngoài ra, nó có thể lúc đó gửi người đại diện nonvoting cho đại hội. Không nhiều hơn năm, cũng không ít hơn ba tiểu bang đã được hình thành ra khỏi lãnh thổ này, và bất cứ khi nào bất kỳ một trong số họ có sáu mươi nghìn người dân miễn phí, nó là để được nhận vào liên minh "trên một ngang hàng với các quốc gia ban đầu ở tất cả các tôn trọng." Sáu "các bài viết nhỏ gọn giữa kỳ ban đầu và con người và các tiểu bang trên lãnh thổ cho biết" đảm bảo quyền và tự do, khuyến khích giáo dục, và đảm bảo rằng "sẽ có chế độ nô lệ không nô lệ không tự nguyện trên lãnh thổ nói."Do đó một chính sách thuộc địa mới dựa trên các nguyên tắc bình đẳng được khánh thành. Chính sách mới repudiated học thuyết thời gian tôn vinh thuộc địa tồn tại vì lợi ích của đất nước mẹ và phụ thuộc về mặt chính trị và xã hội kém. Khái niệm này đã được thay thế bởi các nguyên tắc rằng thuộc địa nhưng phần mở rộng của các quốc gia và được quyền, không phải là một đặc ân, nhưng như là một quyền, để tất cả những lợi ích của sự bình đẳng. Các quy định giác ngộ của Pháp lệnh đặt nền móng vĩnh viễn cho hệ thống lãnh thổ Mỹ và chính sách thuộc địa, và cho phép Hoa Kỳ để mở rộng về phía tây đến Thái Bình Dương và phát triển từ mười ba đến bốn mươi tám Kỳ, với tương đối ít khó khăn.Thật không may, Tuy nhiên, tại các giải pháp của các vấn đề điều khoản hợp bang tỏ ra đáng thất vọng. Của họ thiếu sót đáng chú ý là thất bại của họ để cung cấp một chính phủ quốc gia thực sự cho 13 tiểu bang mà có chăm sóc đặc biệt theo hướng thống nhất kể từ khi người đại diện của họ lần đầu tiên gặp năm 1774 để bảo vệ quyền tự do của họ chống lại quyền lực Anh xâm. Áp lực phát sinh từ cuộc đấu tranh với anh đã làm nhiều để thay đổi thái độ của họ trong hai mươi năm trước khi hội đồng thuộc địa đã từ chối các Albany kế hoạch của Liên đoàn. Sau đó họ xấu từ chối đầu hàng thậm chí có phần nhỏ nhất của quyền tự trị cho bất kỳ cơ thể khác, thậm chí một họ mình có bầu. Tuy nhiên, trong quá trình cuộc cách mạng, hỗ trợ lẫn nhau đã chứng minh hiệu quả, và sợ hãi của từ bỏ các quyền lực cá nhân trong một số lĩnh vực đã có, đến một mức độ lớn, giảm đi.Các bài viết đã có hiệu lực vào năm 1781. Mặc dù họ chiếm tạm ứng trong việc bố trí lỏng cung cấp bởi hệ thống quốc hội Lục địa, khuôn khổ chính phủ họ thành lập xấu nhiều điểm yếu. Có quarreling trên đường ranh giới. Các tòa án lưu truyền quyết định mà mâu thuẫn với nhau. Cơ quan lập pháp tiểu bang Massachusetts, New York và Pennsylvania đã thông qua pháp luật thuế quan thương hàng xóm của họ nhỏ hơn. Hạn chế khi thương mại giữa các tiểu bang tạo ra cảm giác cay đắng. New Jersey người đàn ông, ví dụ, có thể không vượt sông Hudson để bán rau tại các thị trường New York mà không phải trả nặng lối vào và giải phóng mặt bằng phí.Chính phủ quốc gia cần phải có tình trạng sức mạnh để lay thuế quan bất cứ điều gì là cần thiết và để điều chỉnh thương mại- nhưng nó không. Nó cần phải có xấu quyền tiền thuế cho các quốc gia mục đích- nhưng một lần nữa nó không. Nó nên đã có các điều khiển duy nhất của quan hệ quốc tế, nhưng một số quốc gia đã bắt đầu các cuộc đàm phán của họ với quốc gia nước ngoài. 9 đã tổ chức quân đội riêng của họ, và một số có ít Hải quân của riêng mình. Có là một hodepodge tò mò của tiền xu đúc bởi một chục quốc gia nước ngoài và nhiều bối rối của tiểu bang và quốc gia giấy hóa đơn, tất cả nhanh chóng giảm giá trị.Kinh tế d
Being translated, please wait..
Results (Vietnamese) 2:[Copy]
Copied!
Sự hình thành của một chính phủ quốc gia "Mỗi con người, và mỗi cơ thể của người đàn ông trên trái đất, có quyền tự trị." -Thomas Jefferson, 1790 Những thành công cuộc cách mạng chống lại nước Anh đã cho người dân Mỹ một nơi độc lập trong các gia đình của các quốc gia. Nó đem lại cho họ một trật tự xã hội thay đổi, trong đó di truyền và đặc quyền tính cho bé và con người bình đẳng 'hoặc nhiều. Nó đem lại cho họ một ngàn kỷ niệm của niềm hy vọng lẫn nhau và cuộc đấu tranh. Nhưng trên hết, nó đã cho họ những thách thức để chứng minh họ đã sở hữu một khả năng thực sự để giữ vị trí mới của mình, để chứng minh năng lực của mình cho chính quyền tự trị. Sự thành công của Cách mạng đã trang bị người Mỹ với những cơ hội để cho hình thức pháp lý và thể hiện tới lý tưởng chính trị của họ được thể hiện trong Tuyên ngôn Độc lập và khắc phục một số bất bình của họ thông qua hiến pháp bang. Như James Madison, Tổng thống thứ tư của Hoa Kỳ, đã viết, "Không có gì đã kích thích sự ngưỡng mộ hơn cách thức mà chính quyền tự do đã được thành lập tại Mỹ, vì đây là trường hợp đầu tiên ... mà người dân tự do đã được nhìn thấy đang cân nhắc về một hình thức của chính phủ, và chọn như các công dân của họ như là sở hữu sự tự tin của họ để xác định thuận và có hiệu lực cho nó. " Hôm nay, người Mỹ rất quen với việc sống dưới hiến pháp bằng văn bản mà họ đưa chúng cho các cấp. Tuy nhiên, hiến pháp thành văn đã được phát triển ở Mỹ và là một trong những sớm nhất trong lịch sử. "Trong tất cả các quốc gia tự do, hiến pháp là cuối cùng," đã viết John Adams, tổng thống thứ hai của Hoa Kỳ. Người Mỹ ở khắp mọi nơi yêu cầu "một luật đứng để sống theo." Ngay từ ngày 10 tháng năm 1776, Quốc hội đã thông qua một nghị quyết tư vấn cho các thuộc địa để hình thành chính phủ mới "như sẽ đưa đến tốt nhất để hạnh phúc và an toàn của người dân". Một số trong số họ đã làm như vậy và, trong vòng một năm sau khi Tuyên ngôn Độc lập, mỗi tiểu bang nhưng ba đã phác ra một hiến pháp mới. Viết các tài liệu này cung cấp một cơ hội tuyệt vời cho các yếu tố dân chủ để khắc phục bất bình của họ và để thực hiện tham vọng của họ cho Chính phủ âm thanh. Và hầu hết các hiến pháp dẫn cho thấy ảnh hưởng của tư tưởng dân chủ, mặc dù không thực hiện bất kỳ quyết liệt nghỉ với quá khứ, được xây dựng như chúng đã được người Mỹ trên nền tảng vững chắc của kinh nghiệm thực dân, thực hành tiếng Anh, và triết học chính trị người Pháp. Thật vậy, nó đã thực sự trong việc soạn thảo các hiến pháp bang rằng cuộc cách mạng đã được thực hiện. Đương nhiên, đối tượng đầu tiên của các nhà soạn thảo là để đảm bảo những "quyền bất khả xâm phạm", vi phạm "mà đã gây ra cho họ để phủ nhận kết nối của họ với nước Anh. Do đó, mỗi hiến pháp đã bắt đầu với một khai báo hoặc hóa đơn của các quyền, và Virginia, mà phục vụ như là một mô hình cho tất cả những người khác, bao gồm một tuyên bố về nguyên tắc như chủ quyền phổ biến, luân chuyển trong văn phòng, tự do bầu cử, và một điều tra của các cơ bản tự do tại ngoại -moderate và hình phạt nhân đạo, một lực lượng dân quân thay vì một đội quân thường trực, các thử nghiệm nhanh chóng bởi các luật pháp của đất, dùng thử của bồi thẩm đoàn, tự do báo chí, của lương tâm, của các bên phải của một phần lớn để cải tổ hoặc, thay đổi chính phủ , và cấm lệnh chung. Các tiểu bang khác đáng kể mở rộng danh sách này bao gồm quyền tự do ngôn luận, tập hợp, các kiến nghị, các vũ khí mang, quyền được lệnh của habeas corpus, bất khả xâm phạm về chỗ ở, và hoạt động bình đẳng của pháp luật. Ngoài ra, tất cả các hiến pháp nhà nước chi trả trung thành với các lý thuyết về hành pháp, lập pháp, tư pháp và các chi nhánh, mỗi người phải được kiểm tra và cân bằng bởi những người khác. Trong khi mười ba thuộc địa ban đầu đã được chuyển đổi thành các quốc gia và điều chỉnh bản thân để các điều kiện của nền độc lập , thịnh vượng chung mới được phát triển trong sự mở rộng đất đai rộng lớn trải dài về phía tây từ các khu dân cư vùng ven biển. Bị lôi cuốn bởi sự săn bắn tốt nhất và giàu có nhất đất chưa tìm thấy trong nước, những người tiên phong đổ về phía tây của dãy núi Appalachian. By 1775, các tiền đồn xa xôi nằm rải rác dọc theo đường thủy đã có hàng chục ngàn người định cư. Ly bởi các dãy núi và hàng trăm dặm từ trung tâm của quyền lực chính trị ở phía đông, các cư dân thành lập chính phủ của họ, và các cộng đồng throve lustily. Settlers từ tất cả các quốc gia thông qua mực nước lên cao ép vào các thung lũng sông màu mỡ, rừng gỗ cứng, và trên các cánh đồng trải dài. By 1790, dân số của khu vực xuyên Appalachia số hơn 120.000. Với sự kết thúc của cuộc Cách mạng, Hoa Kỳ đã thừa hưởng chưa được giải quyết tây câu hỏi cũ - vấn đề của "đế chế" - với các biến chứng của nó đất, buôn bán lông thú, Ấn Độ, giải quyết, và chính phủ phụ thuộc. Trước chiến tranh, một số thuộc địa đã có yêu sách rất lớn và thường chồng chéo với đất vượt Appalachia. Triển vọng của các nước này có được giải thưởng lãnh thổ giàu này có vẻ khá bất công cho những người không có tuyên bố ở phía tây. Maryland, phát ngôn viên của nhóm thứ hai, giới thiệu một giải pháp mà các vùng đất phía tây được coi là tài sản chung được parceled ra bởi Quốc hội vào chính quyền tự do và độc lập. Ý tưởng này đã không nhận được nhiệt tình. Tuy nhiên, vào năm 1780, New York dẫn đường đi bằng cách nhượng yêu cô đến Hoa Kỳ. Cô đã sớm theo sau bởi các thuộc địa khác và, vào cuối cuộc chiến, nó là rõ ràng rằng Quốc hội sẽ trở thành sở hữu của tất cả các vùng đất phía bắc của sông Ohio và có lẽ của cả phía tây của dãy núi Allegheny. Điều này sở hữu chung của hàng triệu hecta là bằng chứng hữu hình nhất của dân tộc và thống nhất đã tồn tại trong những năm khó khăn và đã đưa ra một chất nhất định để các ý tưởng về chủ quyền quốc gia. Tuy nhiên, đó là cùng một lúc là một vấn đề mà ép cho giải pháp. Giải pháp này đã đạt được theo Điều lệ Liên đoàn, một thỏa thuận chính thức vốn đã lỏng lẻo thống nhất các thuộc địa từ năm 1781. Theo bài viết, một hệ thống hạn chế tự trị đã được áp dụng để các vùng đất mới ở phía tây và thỏa đáng là cầu nối khoảng cách giữa nơi hoang dã và trở thành tiểu bang. Hệ thống này được nêu lên trong vùng Tây Bắc Pháp lệnh năm 1787, đã được áp dụng cho tất cả các sản lục địa và hầu hết các sản đảo của Hoa Kỳ. Pháp lệnh năm 1787 quy định về tổ chức của Lãnh thổ Tây Bắc ban đầu là một huyện duy nhất, được cai trị bởi một thống đốc và các thẩm phán do Quốc hội bổ nhiệm. Khi lãnh thổ này nên chứa năm ngàn cư dân nam trong độ tuổi bầu cử, đó là để được hưởng một cơ quan lập pháp của hai viện, tự bầu cử hạ viện. Ngoài ra, nó có thể tại thời điểm đó gửi một đại biểu nonvoting tới Quốc hội. Không nhiều hơn năm cũng không ít hơn ba trạng thái đã được hình thành ra khỏi lãnh thổ này, và bất cứ khi nào bất kỳ một trong số họ đã có sáu mươi ngàn cư dân tự do, nó đã được kết nạp vào Liên minh "trên cơ sở bình đẳng với các quốc gia ban đầu trong tất cả các khía cạnh . " Sáu "các sản phẩm nhỏ gọn giữa các quốc gia ban đầu và người dân và các tiểu bang trên lãnh thổ nói" được bảo đảm quyền công dân và quyền tự do, khuyến khích giáo dục, và đảm bảo rằng "có thì không phải làm nô lệ hay nô lệ tự nguyện trong lãnh thổ đó." Như vậy, một thuộc địa mới chính sách dựa trên các nguyên tắc bình đẳng đã được khánh thành. Chính sách mới bác bỏ học thuyết lâu đời mà các thuộc địa tồn tại vì lợi ích của đất nước và người mẹ là chính trị và xã hội cấp dưới thua kém. Khái niệm này đã được thay thế bởi các nguyên tắc thuộc địa là nhưng phần mở rộng của các quốc gia và được hưởng, không phải là một đặc quyền mà là một quyền, với tất cả những lợi ích của sự bình đẳng. Các quy định giác ngộ của Pháp lệnh đã đặt nền móng lâu dài cho hệ thống lãnh thổ Mỹ và chính sách thuộc địa, và cho phép Hoa Kỳ để mở rộng về phía tây Thái Bình Dương và phát triển 13-48 bang, với tương đối ít khó khăn. Thật không may, tuy nhiên , trong các giải pháp của các vấn đề khác của Điều lệ Liên bang tỏ ra thất vọng. Thiếu sót đáng chú ý của họ đã thất bại trong việc cung cấp một chính phủ quốc gia thực sự cho mười ba bang mà đã được chăm sóc mạnh mẽ theo hướng thống nhất kể từ khi các đại biểu của họ gặp nhau lần đầu vào năm 1774 để bảo vệ các quyền tự do của họ chống lại lấn quyền Anh. Áp lực phát sinh từ cuộc đấu tranh với nước Anh đã làm rất nhiều để thay đổi thái độ của họ trong hai mươi năm trước khi hội thuộc địa đã bác bỏ kế hoạch Albany của Liên minh. Sau đó, họ xấu từ chối đầu hàng ngay cả những phần nhỏ nhất của quyền tự chủ của họ để bất kỳ cơ quan khác, thậm chí một chính họ đã bầu. Nhưng, trong quá trình cách mạng, hỗ trợ lẫn nhau đã chứng minh hiệu quả, và nỗi sợ hãi của việc từ bỏ quyền lực cá nhân trong một số lĩnh vực đã có, đến một mức độ lớn, giảm bớt. Các bài viết có hiệu lực vào năm 1781. Mặc dù chúng tạo thành một tiến bộ hơn sự sắp xếp lỏng lẻo được cung cấp bởi hệ thống Continental Congress, các khuôn khổ chính phủ mà họ thiết lập xấu nhiều yếu kém. Có cãi nhau qua đường ranh giới. Tòa án quyết định giao xuống mà mâu thuẫn với nhau. Các cơ quan lập pháp của tiểu bang Massachusetts, New York, Pennsylvania và thông qua luật thuế mà bị thương hàng xóm của họ nhỏ hơn. Hạn chế thuận thương mại giữa các quốc gia tạo ra cảm giác cay đắng. New Jersey nam giới, ví dụ, không thể qua sông Hudson bán rau quả tại các thị trường New York mà không phải trả lệ phí tuyển sinh và giải phóng mặt bằng lớn. Các chính phủ quốc gia nên có xấu sức mạnh để đặt bất cứ điều gì là cần thiết và thuế quan để điều chỉnh thương mại -nhưng nó đã làm không. Nó cần phải có xấu quyền thu thuế đối với các mục đích quốc gia, nhưng một lần nữa nó không. Nó cần phải có được quyền kiểm soát duy nhất của quan hệ quốc tế, nhưng một số tiểu bang đã bắt đầu các cuộc đàm phán của họ với các quốc gia nước ngoài. Chín bang đã tổ chức quân đội riêng của họ, và một số đã có lực lượng hải quân nhỏ của riêng mình. Có một hodepodge tò mò của đồng tiền đúc bởi một chục quốc gia nước ngoài và một loạt rắc rối, hóa đơn nhà nước và giấy quốc gia, tất cả mất giá nhanh chóng về giá trị. Kinh tế d



























Being translated, please wait..
 
Other languages
The translation tool support: Afrikaans, Albanian, Amharic, Arabic, Armenian, Azerbaijani, Basque, Belarusian, Bengali, Bosnian, Bulgarian, Catalan, Cebuano, Chichewa, Chinese, Chinese Traditional, Corsican, Croatian, Czech, Danish, Detect language, Dutch, English, Esperanto, Estonian, Filipino, Finnish, French, Frisian, Galician, Georgian, German, Greek, Gujarati, Haitian Creole, Hausa, Hawaiian, Hebrew, Hindi, Hmong, Hungarian, Icelandic, Igbo, Indonesian, Irish, Italian, Japanese, Javanese, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Korean, Kurdish (Kurmanji), Kyrgyz, Lao, Latin, Latvian, Lithuanian, Luxembourgish, Macedonian, Malagasy, Malay, Malayalam, Maltese, Maori, Marathi, Mongolian, Myanmar (Burmese), Nepali, Norwegian, Odia (Oriya), Pashto, Persian, Polish, Portuguese, Punjabi, Romanian, Russian, Samoan, Scots Gaelic, Serbian, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenian, Somali, Spanish, Sundanese, Swahili, Swedish, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thai, Turkish, Turkmen, Ukrainian, Urdu, Uyghur, Uzbek, Vietnamese, Welsh, Xhosa, Yiddish, Yoruba, Zulu, Language translation.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: