The Legend of MacapunoIn pre-Hispanic days, there was a lagoon that co translation - The Legend of MacapunoIn pre-Hispanic days, there was a lagoon that co Vietnamese how to say

The Legend of MacapunoIn pre-Hispan

The Legend of Macapuno

In pre-Hispanic days, there was a lagoon that connected with the River Pasig, where later stood the Chinese Parian, near present Botanical Gardens. The Pasig lapped quietly against its banks. Sailing slowly past on the current were floating islands of water-plants, including patches of those resembling cabbages called quiapo, which that suburb is named after. Crocodiles--ancient, scraggy-skinned specimens--abounded, and water-fowl filled the mornings and evenings with their calls. Where the lagoon and shore met in a labyrinth of waterways, the green fronds of the nipa-palm flourished, and forest trees grew about the edges, raised a few feet above the level of the river. This lagoon was later used as a water-entry for the trading champans and cascos with the Chinese, but gradually it filled up after the Parain was transferred across the Pasig to the Alcayceria.

Upon the arrival of the Castilians to the Islands, the petty rajahs and rulers of the settlements were--almost without exception--men of Borneo or, to more accurately, of the the sultanate of Brunei, which claimed everything north to Manila Bay. Such places as Sapa (Sta. Ana) were ruled over by Lakantagan, a Bornean, whose son by a "Bornean woman" named Pasay--it is said--gave his name to that settlement. So Kainta, Kalilaya, and Komintang (Tayabas and Batangas) of Panay, and Bago and Ilo of Negros were Bornean rulers, as was possibly Lakandola, the grandson of Lontok and Kalangitan. A daughter of Lontok married the ruler of Sapa (Baliuag), a colony planted from the original Sapa (Sta. Ana), who was called Balagtas. Bunayog, the ruler of Bua (Nebuy, the chief settlement of Camarines); Panga, ruler of Lupa; Kayayao ruler of Sabang, settlements of Bicolandia; and Sumaclob, rajah of the Cuyos were all men of Borneo who paid tribute to Brunei before its decadence about the end of the16th century.

Its copper money, at least, was current in the beginning of this century here in the Islands.

Some generations before the caravels of Legaspi entered Manila Bay, this lagoon was home to a family of the rajah class who had been exiled from Brunei for some reason connected with the execution of the Sultan, a cruel and avaricious ruler. Reduced to the lowest circumstances, Rajah Madia and his wife Kimay made the banks of the lagoon their home. Without the usual regiment of slaves and with no means of obtaining them, their household consisted of their only daughter, Macapuno, a girl of extreme beauty and affability and a princess in her own right; the aged brother of Madia, named Tidoy; and Tidoy's two sons, Kamanchille and Guanar, both growing into manhood. The river, marsh, and forest supplied their simple wants, as it did those of their neighbors on the lush banks of the Pasig.

Although many asked for the hand of the beautiful and modest Macapuno, none was of sufficient rank to satisfy Madia and his wife. Attractive and lovable she grew into womanhood, but lacking a noble suitor, she busied herself solely with the tasks of the household. If she had dreams, she kept them to herself. In time, age overtook her parents, who died and were buried according to Bornean customs. Kamanchille and Guanar, haughtily refusing to take service with the datus of Lusong, became expert warriors and hunters, supporting their cousin Macapuno, and their aged father Tidoy, a once-renowned warrior. A year or so passed in this manner for the reduced family living in exile on the banks of the lagoon by the Pasig.

The day came when a wandering hero (bayani) from Brunei passed by, saw the beautiful Macapuno, and fell violently in love with her. She in turn did not discourage his advances. Having nothing but his arms and valor and pleasing address and appearance, Luanbakar proposed to marry her, but the cousins, Kamanchille and Buanar, as heads of the family, were fiercely proud of their high descent and, following age-old custom, suspicious of all strangers. After conferring with the viejo Tidoy and Macapuno, they allowed him to follow the regular condition of an unknown suitor of Malaysia.

This custom stated that the admirer should labor for a certain period for the family of the maid, until the elders were satisfied that a good choice had been made and that the suitor would prove an eligible match for the girl. Luanbakar readily agreed, and the first task appointed him was the construction of a long dike in order to make part of the lagoon into a fishpond. This pond, supplied by the tides from the Pasig, would prove a profitable undertaking in breeding the fish among the roots of the mangroves and nilad. The work progressed for some time, the dredging and building being done by hand alone. This was varied by hunting trips in the commons, and Luanbakar proved his industry and dexterity on all occasions, partly allaying the suspicions of the two cousins.

Because the fishpond was but a short distance from the house, Macapuno would carry food to the bayani engaged in his labor of love for her, and in the flush of youth, they were naturally attracted to each other. But the cousins of the princess believed that the stranger had not waited for the rite of marriage and, out of revenge planned, to kill him as he had not followed the strict custom. They reasoned that to doing so would save their honor, notwithstanding that the task allotted him had been practically completed and that their cousin and the bayani were as good as married. In accordance with Malayan custom, a wrong remains un-righted until death overtakes the guilty. It is equally un-redressed if the avenger fails to make himself or his aims known to the victim. The boys then plotted the death of the stranger, either singly or in the company of each other.

As Luanbakar was busy finishing the dike, Kamanchille with his hunting spear appeared before him one day, inquiring if the wild boar he was pursing had passed that way. The bayani replied, "No," adding that these animals rarely take to the river to hide. The cousin kept insisting on his story, and Luanbakar turning his head towards the young man, saw him with his spear poised and pointed in his direction. The same instant this was launched with such ferocity that it entered his side below the ribs, passed through the body and hurled him into the water, while Kamanchille taunted him for his flouting of immemorial custom. Terribly wounded, Luanbakar climbed the dike, extracted the spear, bound the mortal wound tightly with his sarong, and saw Kamanchille in full flight after his treacherous deed.

Certain of him imminent death, Luanbakar grasped the spear and pursued the flying Kamanchille, shouting for him to wait and he would show how the wild boar could die. Gaining on the youth, the latter glancing over his shoulder, tripped over a mangrove root and fell. At this moment Luanbakar threw the lance with such dexterity that it passed completely through his slayer, and at the same time, he fell exhausted beside the body of his enemy. In the moment before their deaths, he whispered in the ear of Kamanchille that the Great Bathala would be their judge, that he forgave the cowardly blow, and that he would so testify. And so they died together.

Macapuno, noting that Kamanchille did not return after passing that way and apprehensive of his attitude came to the dike. It was deserted, but the trail of blood told the story as she followed it to where they lay side by side in death. Tears welled from her eyes for the fate of her relative and her lover, and for some time, she gave herself up to silent sorrow. Stifling her grief, she piled branches on the pair and returned to the house resolved to say nothing and to keep silence over the affair. Guanar, returning later, asked her about the whereabouts of the two, and she replied that the bayani and Kamanchille had gone hunting and awaited him in a distant part of the forest which then extended through Paco--named after its edible ferns--to the nyun of Sapa itself. Grasping his spear, he left hastily for the supposed rendezvous, sensing that his brother was leading the stranger to his death.

Upon his departure Macapuno took a wooden spade and returned to the scene of the tragedy. The night had set and turned dark and stormy. Rain from over the distant mountain pattered on the forest canopies and the lagoon. The wind blew in fitful gusts, chilling her during her terrible task. Without aid of light, she excavated a deep grave in which she placed both bodies, weeping bitterly the while, the work taking some hours to finish. After washing herself in the waters of the river, she returned to the house and prepared a meal for Guanar. He returned about midnight carrying a deer which had fallen to his spear and remarking that he had not found a trace of either his brother or the bayani, although he had searched the entire forest. Macapuno assured him they would return the next day without doubt. The succeeding day Guanar himself continued the work on the fishpond. Upon noticing the traces of blood he reported it to Macapuno, who replied that it is probably that of some wounded animal in the fight. While the explanation did not satisfy Guanar, he said nothing. Some months passed, and the hunters did not return nor was anything further heard of them. The ancient warrior, Tidoy, passed on, and they were still more alone. She took the child across the Pasig, entrusting it to an old woman to bring up. No mention was made of its parents, but princess left with the old crone all her ornaments as recompense--all the property she had left in the world.

Macapuno return sadly to her menial tasks with nothing but memories. The daily gnawing of conscience tormented her. Unable to stand these, together with the buffetings of fate, she arrayed herself in her best garments, carefully weighted them with stones, went to the end of dike and threw herself into the river, thus ending the tragedy. Guanar, finding her absent, searc
0/5000
From: -
To: -
Results (Vietnamese) 1: [Copy]
Copied!
Huyền thoại của MacapunoTrong Tây Ban Nha trước ngày, đã có một đầm phá kết nối với sông Pasig, nơi sau đó đứng các Trung Quốc Parian, gần vườn bách thảo hiện nay. Pasig lapped lặng lẽ chống lại ngân hàng của mình. Khởi hành từ từ qua trên hiện tại là hòn đảo nổi của nhà máy nước, bao gồm các bản vá lỗi của những người tương tự như cải bắp gọi là quiapo, ngoại ô đó được đặt tên theo. Cá sấu - mẫu vật cổ xưa, scraggy da--abounded, và nước-fowl đầy buổi sáng và buổi tối với các cuộc gọi của họ. Nơi đầm phá và bờ biển gặp nhau trong một mê cung của dòng nước, fronds nipa palm, màu xanh lá cây phát triển mạnh, và rừng cây lớn về các cạnh, lớn lên một vài feet trên mực sông nước. Đầm phá này sau này được dùng như là một nước nhập cảnh cho thương mại champans và cascos với Trung Quốc, nhưng dần dần nó đầy sau khi Parain đã được chuyển qua Pasig để Alcayceria.Khi đến Castilians đến quần đảo, rajahs nhỏ mọn và người cai trị của các khu định cư là--hầu như không có ngoại lệ... người đàn ông của Borneo, hoặc để thêm chính xác, của các Vương quốc Hồi giáo Brunei, mà tuyên bố tất cả mọi thứ phía bắc đến vịnh Manila. Các địa điểm như Sapa (Sta. Ana) đã được cai trị bởi Lakantagan, một đười, mà con trai của một người phụ nữ đười"" tên Pasay--nó nói--đã cho tên của ông để giải quyết đó. Vì vậy Kainta, Kalilaya, và Komintang (Tayabas và Batangas) Panay, Bago và Ilo Negros là đười thước, như là có thể Lakandola, cháu nội của Lontok và Kalangitan. Con gái của Lontok kết hôn với vua của Sapa (Baliuag), một thuộc địa trồng từ gốc Sapa (Sta. Ana), người được gọi là Balagtas. Bunayog, người cai trị của Bua (Nebuy, khu định cư chính của Camarines); Panga, người cai trị của Lupa; Kayayao vua của Sabang, khu định cư của Bicolandia; và Sumaclob, rajah của các Cuyos tất cả mọi người của Borneo người đã phải cống nạp cho Brunei trước khi suy đồi của nó về sự kết thúc của thế kỷ the16th.Đồng tiền của mình, ít nhất, được hiện tại vào đầu thế kỷ này ở đây trong quần đảo.Một số thế hệ trước khi các caravels của Legaspi vào Manila Bay, đầm phá này nhà của một gia đình loại rajah người đã lưu đày từ Brunei cho một số lý do kết nối với thực hiện của ông, một người cai trị tàn nhẫn và avaricious. Giảm cho các trường hợp thấp nhất, Rajah Madia và vợ của ông Kimay thực hiện các ngân hàng của đầm phá nhà của họ. Mà không có trung đoàn thông thường của nô lệ và với không có nghĩa là thu thập chúng, gia đình của họ bao gồm của con gái duy nhất của họ, Macapuno, một cô gái vẻ đẹp cực và affability và một công chúa ở bên phải của riêng mình; Anh trai tuổi của Madia, đặt tên là Tidoy; và hai con trai của Tidoy, Kamanchille và Guanar, cả hai phát triển thành nhân loại. Sông, đầm lầy và rừng cung cấp của họ muốn đơn giản, như nó đã làm những người hàng xóm của họ trên bờ Pasig, tươi tốt.Mặc dù nhiều yêu cầu cho các tay đẹp và khiêm tốn Macapuno, không có gì là của các cấp bậc đủ để đáp ứng Madia và vợ của ông. Hấp dẫn và đáng yêu cô phát triển thành giới phụ nư, nhưng nó thiếu một suitor cao quý, chí cho mình duy nhất với các nhiệm vụ của các hộ gia đình. Nếu cô đã có những giấc mơ, cô vẫn giữ chúng mình. Trong thời gian, tuổi đã vượt qua cha mẹ của cô, người đã chết và được chôn cất theo đười Hải quan. Kamanchille và Guanar, hãnh từ chối để có các dịch vụ với datus lô, đã trở thành chuyên gia chiến binh và các thợ săn, hỗ trợ của người Anh em họ Macapuno, và của cha tuổi Tidoy, một chiến binh nổi tiếng một lần. Một năm hoặc lâu hơn thông qua theo cách này cho các sinh hoạt gia đình giảm lưu đày hai bên đầm phá bởi Pasig.Ngày đến khi nhìn thấy một anh hùng lang thang (bayani) từ Brunei đã đi qua, Macapuno đẹp, và giảm mạnh trong tình yêu với cô ấy. Cô lần lượt đã không ngăn cản tiến bộ của mình. Có không có gì nhưng tay và valor và lòng địa chỉ và xuất hiện, Luanbakar đề nghị kết hôn với cô, nhưng anh em họ, Kamanchille và Buanar, như là người đứng đầu gia tộc, quyết liệt tự hào về cao gốc của họ và, sau tùy chỉnh lâu đời, đáng ngờ của tất cả người lạ. Sau khi trao với viejo Tidoy và Macapuno, họ cho phép anh ta để thực hiện theo các điều kiện thường xuyên của một suitor không rõ của Malaysia.Tuỳ chỉnh này nói rằng ngưỡng mộ nên lao động trong một thời gian nhất định cho gia đình của người giúp việc, cho đến khi các trưởng lão đã hài lòng rằng một lựa chọn tốt đã được thực hiện và rằng suitor sẽ chứng minh một trận đấu đủ điều kiện cho các cô gái. Luanbakar dễ dàng đồng ý, và nhiệm vụ đầu tiên bổ nhiệm ông là xây dựng một đê dài để làm cho một phần của đầm phá vào fishpond một. Này ao, được cung cấp bởi thủy triều từ Pasig, sẽ chứng minh một cam kết có lợi nhuận trong chăn nuôi cá trong rễ của rừng ngập mặn và nilad. Công việc tiến triển cho một số thời gian, nạo vét và xây dựng được thực hiện bằng tay một mình. Điều này khác nhau bởi chuyến đi săn bắn ở, và Luanbakar đã chứng minh công nghiệp và khéo léo của mình trên tất cả các dịp, một phần allaying những nghi ngờ của hai người Anh em họ.Bởi vì fishpond là nhưng một khoảng cách ngắn từ nhà, Macapuno sẽ mang thức ăn để bayani tham gia trong tình yêu của lao động của mình cho cô ấy, và tuôn ra của tuổi trẻ, họ đã tự nhiên thu hút với nhau. Nhưng người Anh em họ của công chúa tin rằng những người lạ không có chờ đợi nghi thức của hôn nhân, và ra khỏi trả thù đã lên kế hoạch để giết anh ta, như ông đã không theo sau các tùy chỉnh nghiêm ngặt. Họ lý luận rằng để làm như vậy sẽ tiết kiệm danh dự của họ, Tuy nhiên rằng nhiệm vụ được phân bổ ông đã được hoàn thành thực tế và rằng người Anh em họ của họ và bayani đã tốt như kết hôn. Phù hợp với tùy chỉnh mã lai, sai một vẫn còn bỏ righted cho đến khi cái chết vượt các tội lỗi. Nó là như nhau un-redressed nếu báo thù không làm cho chính mình hoặc của mình nhằm mục đích được biết đến các nạn nhân. Các bé trai sau đó âm mưu cái chết của người lạ, hoặc đơn lẻ hoặc trong công ty của nhau.Như Luanbakar đã được bận rộn khi kết thúc đê, Kamanchille với thương săn bắn của mình xuất hiện trước khi anh ta một ngày, hỏi nếu heo ông pursing đã qua như vậy. Bayani trả lời, "Không," thêm rằng các loài động vật hiếm khi đi đến sông để ẩn. Người Anh em họ giữ nhấn mạnh vào câu chuyện của ông, và Luanbakar quay đầu về phía người đàn ông trẻ, thấy anh ta với thương của mình sẵn sàng và chỉ theo hướng của mình. Như vậy ngay lập tức điều này đã được đưa ra với vô nhân đạo như vậy nó đã nhập của mình bên dưới xương sườn, đi qua cơ thể và hurled ông xuống biển, trong khi Kamanchille taunted anh ta cho ông flouting tùy chỉnh xưa. Terribly bị thương, Luanbakar leo lên đê, chiết xuất ngọn giáo, ràng buộc vết thương mortal chặt chẽ với sarong của mình và thấy Kamanchille trong chuyến bay đầy đủ sau khi hành động nguy hiểm của mình.Một số của ông sắp xảy ra cái chết, Luanbakar nắm ngọn giáo và theo đuổi Kamanchille bay, reo hò cho anh ta để chờ đợi và ông sẽ hiển thị như thế nào heo có thể chết. Đạt được về thanh niên, sau glancing qua vai của mình, vấp qua một gốc ngập mặn và rơi. Tại thời điểm này, Luanbakar đã ném lance với khéo léo như vậy mà nó đi hoàn toàn qua slayer của mình và cùng lúc đó, ông đã kiệt sức bên cạnh thi thể của kẻ thù của mình. Tại thời điểm trước khi cái chết của họ, ông thì thầm vào tai của Kamanchille mà Bathala tuyệt vời có thể của thẩm phán, mà ông đã tha thứ cho những đòn hèn nhát, và rằng ông sẽ làm chứng vì vậy. Và vì vậy họ đã chết với nhau.Macapuno, ghi nhận rằng Kamanchille đã không trở về sau khi đi qua như vậy và sợ hãi của Thái độ của mình đến đê. Nó bị bỏ hoang, nhưng dấu vết của máu nói với những câu chuyện như cô theo sau nó để nơi họ nằm cạnh nhau trong cái chết. Nước mắt welled từ đôi mắt của mình cho số phận của thân nhân của cô và người yêu của cô, và một thời gian, cô đã cho mình lên đến im lặng phiền muộn. Stifling đau buồn của cô, cô chất đống chi nhánh vào các cặp và quay trở lại nhà giải quyết để nói không có gì và để giữ im lặng trong vụ việc. Guanar, trở lại sau đó, yêu cầu cô về nơi ở của hai, và cô trả lời rằng bayani và Kamanchille đã đi săn bắn và chờ đợi anh ta trong một phần xa của rừng mà sau đó mở rộng thông qua Paco--tên của dương xỉ ăn được - để nyun Sapa chính nó. Nắm thương của mình, ông để lại vội vàng cho nghĩa hẹn, cảm biến anh trai của ông đã dẫn những người lạ đến cái chết của ông.Khi khởi hành của ông Macapuno đã một spade bằng gỗ và quay trở lại cảnh của thảm kịch. Đêm đã thiết lập và chuyển tối và bão. Mưa từ trên ngọn núi xa pattered trên buồng lái rừng và đầm phá. Gió thổi trong cơn giấc, lạnh của cô trong nhiệm vụ khủng khiếp của cô. Mà không cần giúp đỡ của ánh sáng, cô khai quật một ngôi mộ sâu trong đó cô đặt cả hai cơ quan của họ, khóc cay đắng thời gian, việc tham gia một số giờ để hoàn thành. Sau khi rửa mình trong nước của sông, nó quay về nhà và chuẩn bị một bữa ăn cho Guanar. Ông quay trở về nửa đêm mang một con nai mà đã giảm còn thương của mình và khám rằng ông đã không tìm thấy một dấu vết của trai hoặc bayani, mặc dù ông đã tìm kiếm toàn bộ rừng. Macapuno đảm bảo với ông họ sẽ trở lại ngày hôm sau mà không có nghi ngờ. Ngày thành công Guanar mình tiếp tục công việc vào fishpond. Khi nhận thấy dấu vết của máu ông báo cáo nó để Macapuno, những người trả lời rằng nó là có thể của một số động vật bị thương trong cuộc chiến. Trong khi những lời giải thích đã không đáp ứng Guanar, ông nói không có gì. Vài tháng qua, và những người thợ săn không trở về, cũng không được bất cứ điều gì hơn nữa nghe nói về họ. Chiến binh cổ xưa, Tidoy, thông qua ngày, và họ đã vẫn còn hơn một mình. Cô đã diễn những đứa trẻ trên khắp Pasig, uỷ thác nó để một người phụ nữ tuổi để đưa lên. Không có đề cập đến đã được thực hiện của cha mẹ mình, nhưng Chúa trái với crone cũ tất cả các đồ trang trí của cô là thương hiệu - tất cả tài sản mà cô đã để lại trên thế giới.Macapuno trở lại buồn bã của mình nhiệm vụ menial với không có gì nhưng những kỷ niệm. Gặm nhấm hàng ngày của lương tâm dày vò cô ấy. Không thể đứng đây, cùng với buffetings của số phận, cô arrayed mình hàng may mặc tốt nhất của mình, một cách cẩn thận trọng chúng với đá, đã đi đến đầu của đê và nhảy xuống sông, vì thế chấm dứt các thảm kịch. Guanar, việc tìm kiếm cô vắng mặt, g
Being translated, please wait..
Results (Vietnamese) 2:[Copy]
Copied!
The Legend of Macapuno Trong những ngày trước khi Tây Ban Nha, có một đầm phá nối liền với sông Pasig, nơi mà sau này đứng trong đất sét trắng Trung Quốc, gần Vườn Bách Thảo hiện. Các Pasig liếm âm thầm chống lại các ngân hàng của mình. Đi thuyền buồm từ từ quá khứ vào hiện tại đã nổi hòn đảo của nước nhà máy, bao gồm cả các bản vá lỗi của những cải bắp giống như gọi Quiapo, mà ngoại ô được đặt tên sau. Cá sấu -, mẫu gầy da cổ - đầy dẫy, và nước cầm điền vào buổi sáng và buổi tối với các cuộc gọi của họ. Trường hợp đầm phá và bờ gặp nhau trong một mê cung của đường thủy, các tán lá xanh của dừa nước cọ phát triển mạnh mẽ, và cây rừng lớn về các cạnh, nêu ra một vài feet trên mực của dòng sông. Đầm phá này sau đó được sử dụng như là một nước nhập cảnh cho các champans kinh doanh và cascos với Trung Quốc, nhưng dần dần nó đầy lên sau khi Parain được chuyển qua Pasig với Alcayceria. Sau khi sự xuất hiện của các Castilians đến quần đảo, các rajahs vặt và cai trị của các khu định cư là - gần như không có ngoại lệ - những người đàn ông của Borneo hay, để chính xác hơn, của các vương quốc Brunei, trong đó yêu cầu tất cả mọi thứ ở phía bắc vịnh Manila. Những nơi như Sapa (. Sta Ana) đã được cai trị bởi Lakantagan, một Bornean, con trai của một "người phụ nữ Bornean" tên Pasay - nó nói - cho biết tên của mình để giải quyết đó. Vì vậy Kainta, Kalilaya, và Komintang (Tayabas, Quezon và Batangas) Panay, và Bago và Ilo của Negros là nhà cai trị Bornean, như là có thể Lakandola, cháu trai của Lontok và Kalangitan. Một đứa con gái của Lontok cưới người cai trị của Sapa (Baliuag), một thuộc địa trồng từ Sapa gốc (Sta. Ana), người được gọi là Balagtas. Bunayog, người cai trị của Bua (Nebuy, quyết toán trưởng của Camarines); Panga, người cai trị của Lupa; Người cai trị Kayayao của Sabang, các khu định cư của Bicolandia; và Sumaclob, rajah của Cuyos là tất cả những người đàn ông của Borneo người đã vinh danh Brunei trước sự suy đồi của nó vào khoảng cuối thế kỷ the16th. tiền đồng của nó, ít nhất, là hiện tại trong đầu của thế kỷ này ở đây trong quần đảo. Một số thế hệ trước các caravels của Legaspi vào Manila Bay, đầm phá này là nhà của một gia đình của các lớp rajah người đã bị trục xuất khỏi Brunei đối với một số lý do kết nối với việc thực hiện các Sultan, một người cai trị độc ác và tham lam. Giảm các trường hợp thấp nhất, Rajah Madia và vợ KIMAY làm bờ đầm phá nhà của họ. Nếu không có các trung đoàn thông thường của những người nô lệ và không có nghĩa là lấy họ, gia đình của họ bao gồm các con gái duy nhất của họ, Macapuno, một cô gái vẻ đẹp cực và hiền hòa và một công chúa ở bên phải của riêng mình; các anh trai trong độ tuổi Madia, tên Tidoy; và hai con trai của Tidoy, Kamanchille và Guanar, cả hai phát triển thành nam tính. Sông, đầm lầy, rừng cung cấp đơn giản họ muốn, như nó đã làm các nước láng giềng của họ trên bờ tươi tốt của Pasig. Mặc dù nhiều người hỏi cho bàn tay của Macapuno đẹp và khiêm tốn, không ai có đủ cấp bậc để đáp ứng Madia và ông vợ. Hấp dẫn và đáng yêu cô lớn thành thiếu nữ, nhưng lại thiếu một người cầu hôn quý tộc, cô đã vùi mình chỉ với nhiệm vụ của các hộ gia đình. Nếu cô ấy có những giấc mơ, cô giữ riêng cho mình. Trong thời gian, tuổi tác đã vượt qua cha mẹ cô, người đã qua đời và được chôn cất theo phong tục Bornean. Kamanchille và Guanar, ngạo nghễ từ chối thực hiện dịch vụ với các datus của Lusong, trở thành chiến binh chuyên gia và thợ săn, hỗ trợ anh em họ của họ Macapuno, và cha già của họ Tidoy, một chiến binh nổi tiếng một lần. Một năm hoặc lâu trôi qua theo cách này cho các gia đình giảm sống lưu vong trên bờ đầm phá bởi các Pasig. Một ngày nọ, một anh hùng lang thang (Bayani) từ Brunei đi qua, nhìn thấy Macapuno đẹp, và giảm mạnh trở lại trong tình yêu với cô ấy. Cô lần lượt đã không ngăn cản tiến bộ của mình. Có gì, nhưng cánh tay và lòng dũng cảm và địa chỉ làm hài lòng và sự xuất hiện của mình, Luanbakar đề nghị kết hôn với cô, nhưng các anh chị em họ, Kamanchille và Buanar, là người đứng đầu của gia đình, là sức tự hào về dòng dõi cao của họ, và sau tục lệ lâu đời, đáng ngờ của tất cả những người xa lạ. Sau khi trao với viejo Tidoy và Macapuno, họ cho phép ông thực hiện theo các điều kiện thông thường của một người cầu hôn không rõ của Malaysia. tùy chỉnh này nói rằng người hâm mộ nên lao động trong một thời gian nhất định cho các gia đình của những người giúp việc, cho đến khi các trưởng lão đã hài lòng rằng một lựa chọn tốt đã được thực hiện và những người cầu hôn sẽ chứng minh một trận đấu đủ điều kiện cho các cô gái. Luanbakar sẵn sàng đồng ý, và nhiệm vụ đầu tiên bổ nhiệm ông là xây dựng một con đê dài để làm cho một phần của đầm phá vào một ao cá. Ao này, được cung cấp bởi các triều từ Pasig, sẽ cho thấy một chủ trương lợi nhuận trong nuôi cá trong rễ của rừng ngập mặn và nilad. Công việc tiến triển trong một thời gian, việc nạo vét và xây dựng được thực hiện bằng tay một mình. Điều này đã được thay đổi bằng cách săn các chuyến đi trong commons, và Luanbakar chứng tỏ ngành công nghiệp và sự khéo léo của mình trên tất cả các dịp, một phần allaying những nghi ngờ của hai anh em họ. Bởi vì các ao cá nhưng một khoảng cách ngắn từ nhà, Macapuno sẽ mang thức ăn đến Bayani tham gia trong lao động của ông về tình yêu dành cho cô, và trong tuôn ra của tuổi trẻ, họ đã thu hút một cách tự nhiên với nhau. Nhưng những người anh em họ của công chúa tin rằng người lạ đã không chờ đợi cho các nghi thức hôn nhân, ra khỏi kế hoạch trả thù, giết anh khi anh đã không tiếp tục nghiêm ngặt. Họ lý luận rằng để làm như vậy sẽ tiết kiệm được danh dự của mình, dù rằng các nhiệm vụ được phân bổ ông đã được hoàn thành và thực tế rằng người anh em họ của họ và Bayani hầu như là kết hôn. Phù hợp với các tùy chỉnh Malayan, một sai vẫn un-đốn cho đến khi cái chết đã vượt qua tội lỗi. Nó là bằng nhau un-khắc phục nếu kẻ báo thù không làm cho mình hoặc mục tiêu của mình được biết đến với nạn nhân. Các chàng trai sau đó được vẽ cái chết của người lạ, hoặc đơn lẻ hoặc trong công ty của nhau. Như Luanbakar đang bận rộn hoàn thành đê, Kamanchille với spear săn của ông xuất hiện trước mặt anh ta một ngày, hỏi nếu con lợn rừng, ông đã theo đuổi đã trôi qua mà cách. Các Bayani trả lời: "Không", và nói thêm rằng các loài động vật hiếm khi đưa ra sông để trốn. Các anh em họ cứ liên tục nhấn mạnh vào câu chuyện của mình, và Luanbakar quay đầu về phía người đàn ông trẻ, thấy anh ta với cây giáo mình sẵn sàng và chỉ về phía ông. Các liền cùng này đã được đưa ra với sự tàn bạo như vậy mà nó được đưa vào phía dưới xương sườn của mình, đi qua cơ thể và ném nó xuống nước, trong khi Kamanchille chế giễu anh vì coi thường của mình tùy xa xưa. Khủng khiếp bị thương, Luanbakar trèo lên đê, chiết xuất cây thương, gắn các vết thương chí chặt chẽ với sarong của mình, và thấy Kamanchille trong chuyến bay đầy đủ sau khi hành động nguy hiểm của mình. Một số ông sắp chết, Luanbakar nắm giáo và theo đuổi những Kamanchille bay, hét lên cho ông ta đợi và anh sẽ thấy làm thế nào loài lợn hoang dã có thể chết. Tăng đối với thanh niên, các Liếc sau qua vai của mình, vấp một gốc cây đước và té ngã. Tại thời điểm này Luanbakar ném lance với kỹ năng như vậy mà nó được thông qua hoàn toàn thông qua slayer của mình, và cùng một lúc, anh đã kiệt sức bên cạnh cơ thể của kẻ thù của mình. Trong thời điểm trước khi họ chết, anh thì thầm vào tai của Kamanchille rằng Bathala lớn sẽ là thẩm phán của họ, rằng ông đã tha thứ cho sự hèn nhát đòn, và rằng ông sẽ làm chứng như vậy. Và vì vậy họ đã chết cùng nhau. Macapuno, lưu ý rằng Kamanchille không trở về sau khi đi theo cách đó và e ngại về thái độ của ông đã đến đê điều. Nó bị bỏ hoang, nhưng dấu vết của máu kể câu chuyện khi đi theo nó đến nơi họ nằm cạnh nhau trong cái chết. Nước mắt trào ra từ đôi mắt của mình cho số phận của thân mình và người yêu của mình, và trong một thời gian, cô ấy đã cho mình đến nỗi buồn im lặng. Ngột ngạt đau buồn của mình, cô chất đống cành vào cặp và trở về nhà giải quyết để không nói gì và để giữ im lặng về vụ việc. Guanar, trở về sau, hỏi cô về nơi ở của hai người, và cô ấy trả lời rằng Bayani và Kamanchille đã đi săn và chờ đợi anh trong một phần xa xôi của rừng mà sau đó mở rộng thông qua Paco - đặt theo tên của dương xỉ ăn được của nó - để các Nyun của Sapa chính nó. Nắm bắt giáo của mình, ông lại vội vã cho điểm hẹn phải, cảm nhận được rằng anh trai của ông đã dẫn người lạ đến cái chết của ông. Khi ra đi của ông Macapuno mất một spade gỗ và trở lại sân khấu trong những bi kịch. Đêm đã thiết lập và quay tối và bão tố. Mưa từ trên núi xa xôi pattered trên tán cây rừng và đầm phá. Gió thổi trong cơn thất thường, làm lạnh của cô trong công việc khủng khiếp của mình. Nếu không có sự trợ giúp của ánh sáng, cô đã khai quật một ngôi mộ sâu trong đó cô đặt cả thân, khóc lóc thảm thiết trong khi, việc tham gia một số giờ để hoàn thành. Sau khi rửa mình trong dòng nước của con sông này, cô trở về nhà và chuẩn bị một bữa ăn cho Guanar. Ông trở về nửa đêm mang theo một con nai mà đã rơi vào ngọn giáo và phúc khảo mà ông đã không tìm thấy một dấu vết của một trong hai người anh em của mình hoặc Bayani, mặc dù ông đã tìm kiếm toàn bộ khu rừng. Macapuno đảm bảo ông rằng họ sẽ trở lại vào ngày hôm sau mà không nghi ngờ gì. Những ngày kế tiếp Guanar mình tiếp tục công việc trên ao cá. Khi nhận thấy các dấu vết của máu ông báo cáo cho Macapuno, người trả lời rằng đó có thể là việc của một số con thú bị thương trong cuộc chiến. Trong khi những lời giải thích không thoả mãn Guanar, anh không nói gì. Vài tháng trôi qua, và những người thợ săn đã không trở về cũng không được bất cứ điều gì hơn nữa nghe nói về họ. Các chiến binh cổ đại, Tidoy, thông qua ngày, và họ vẫn còn hơn một mình. Cô đưa con qua Pasig, giao phó nó cho một người phụ nữ già để đưa lên. Không có một tuyên bố mẹ của nó, nhưng công chúa lại với bà già cũ tất cả các đồ trang trí của mình như là thưởng -. Tất cả các tài sản mà cô để lại trong thế giới Macapuno trở lại buồn bã đến nhiệm vụ của người hầu của mình có gì, nhưng những ký ức. Các gặm nhấm hàng ngày của lương tâm dày vò cô. Không thể đứng đó, cùng với các buffetings của số phận, cô dàn trận mình trong hàng may mặc tốt nhất của mình, cẩn thận trọng họ bằng những viên đá, đi đến cuối con đê và ném mình xuống sông, do đó kết thúc bi kịch. Guanar, tìm vắng mặt của cô, searc

























Being translated, please wait..
 
Other languages
The translation tool support: Afrikaans, Albanian, Amharic, Arabic, Armenian, Azerbaijani, Basque, Belarusian, Bengali, Bosnian, Bulgarian, Catalan, Cebuano, Chichewa, Chinese, Chinese Traditional, Corsican, Croatian, Czech, Danish, Detect language, Dutch, English, Esperanto, Estonian, Filipino, Finnish, French, Frisian, Galician, Georgian, German, Greek, Gujarati, Haitian Creole, Hausa, Hawaiian, Hebrew, Hindi, Hmong, Hungarian, Icelandic, Igbo, Indonesian, Irish, Italian, Japanese, Javanese, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Korean, Kurdish (Kurmanji), Kyrgyz, Lao, Latin, Latvian, Lithuanian, Luxembourgish, Macedonian, Malagasy, Malay, Malayalam, Maltese, Maori, Marathi, Mongolian, Myanmar (Burmese), Nepali, Norwegian, Odia (Oriya), Pashto, Persian, Polish, Portuguese, Punjabi, Romanian, Russian, Samoan, Scots Gaelic, Serbian, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenian, Somali, Spanish, Sundanese, Swahili, Swedish, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thai, Turkish, Turkmen, Ukrainian, Urdu, Uyghur, Uzbek, Vietnamese, Welsh, Xhosa, Yiddish, Yoruba, Zulu, Language translation.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: